Tuesday 23 April 2013

NHÀ THƠ ĐINH TRÍ KIỀU - BẠN THƠ BỐN PHƯƠNG !!!



BẠN THƠ BỐN PHƯƠNG 
Nhà thơ lão thành
Đinh Trí Kiều

Ông là một thi sĩ lão thành trong thi đàn đất Bắc và sống từ lâu trong miền Nam, tinh thần thơ khinh thế ngạo vật và có rất nhiều hào khí của một nhân vật lão luyện lịch duyệt trong cuộc đời gần 80 năm qua của ông. 

Ngoài tình yêu quê hương xứ sở, tình yêu gia đình sự hiếu thảo với song thân ông còn rất nhiều vần thơ cho những người từng sống trọn tình trọn nghĩa với ông. 

Mục giới thiệu văn hữu thi hữu trên Thi Đàn Người Việt Nam bốn phương xin trân trọng mời ông ngồi vào chiếu Thi Đàn và chọn lọc một số thi bản của ông để bạn đọc bốn phương cùng thưởng thức, tâm tưởng, ý chí cuộc sống triết lý nhân sinh đã đạt tới đỉnh của hồn thơ dân tộc rất đáng trân trọng
                                                                                                Trần Tuấn Kiệt ...



Tinh Thần

Tinh thần anh không chân và không cánh
Mà bao la chẳng đủ chỗ anh đi…!
Từ đâu anh phóng vô vàn tia mạnh
Tới muôn nơi phong cảnh đẹp diệu kỳ !

Chỉ ngắm thôi chẳng đâu cần khám phá
Bằng trái tim bé nhỏ của em yêu .
Triệu triệu lần rất quen mà rất lạ !
Như bình minh pha sắc thái ánh chiều .

Tim chỉ yêu hình bóng đã ghi
Vũ trụ hình như một cái lồng !
Nhốt tòan tình ái với hư không !
Nối dài sự sống là nhân đạo
Dấu cũ rêu phong nghĩa vợ chồng !

Trò đời nhiều lớp quá, em ơi!
Ai cũng tự cho mình hiểu đời.
Nhưng thực ra thì ai cũng đúng
Chỉ niềm đúng ấy với mình thôi!

Ta hãy cùng nhau nghĩ lại đi
Tình ta hé nở rất Xuân Thì
Trọn đời đâu dễ quên, em nhỉ
Tim chỉ yêu hình bóng đã ghi!

Thời gian đang dẫn lối tình ta
Chung thủy ươm mầm đã trổ hoa
Thơm ngát hoàng hôn bừng nắng đẹp
Không gian vang vọng khúc hoan ca.

Cây bàng

Đường Quốc Sử Giám
Nhà 18B
Có cây Bàng bên cửa
Gốc vừa vòng tay thân thiết
Cành lá xum xuê
Râm mát khách đi về

Bốn mươi hai năm
Được người thương chăm sóc
Lớn rất nhanh, xanh biếc những mùa hè

Cây và người tưởng an bình mãi mãi !
Người sáu năm chưa lành nổi vết thương
Cây lẳng nghiêng như cố tình bật rễ
Đi theo người cùng chịu cảnh tai ương

Cây xa người rưng rưng ngàn lá vẫy
Người xa cây nước mắt cứ lưng tròng
Lá sẽ rụng vì cây còn vẫy mãi
Chỉ tươi xanh đền đáp một tấm lòng.

Năm mươi tám năm qua
Rễ rộng sâu trong lòng đất mẹ
Cây vững vàng thử thách mọi phong ba
Lấp lánh là bay, vô vàn ánh mắt
Trông chỗ cánh én cõi trời xa!

Cây ơi cây, có ngỡ ngàng nhưng nhựa
Định thần xem gặp lại những ai đây
Một tấm lòng và người thương yêu đấy !
Vuốt ve cây tối xúc cảm tràn đầy.

Không có nắng cho hào quang cây rực rỡ
Không thương yêu lồng lộng cả đất trời.

Cây và người xa nhau càng da diết
Một tấm lòng chỉ có ở trong ta
Cây và người không chia lìa ly biệt
Như mầu xanh trời biển vẫn chan hòa

Muốn thành phôi của loài Tầm gửi
Hướng Bắc bay về đậu ở cành Bàng
Hướng chung nhau gió lành, sương ngọt
Múa với mặt trời, hát với trăng.

Trọng nghĩa tình chúng mình, cây nhé !
Ta có nhau tới tận… vĩnh hằng!
                                   
02-4-2010


Phiêu diêu

Phiêu diêu khói thuốc lên trần
Ước mơ gởi đám mây vần phiêu diêu.

Phiêu diêu vọng tiếng người yêu
“Nhớ anh em gọi…” phiêu diêu lưng trời.

Đời phiêu diêu lắm, em ơi !
Ta vui cùng với Biển Trời phiêu diêu

Dầu sơ nguyên mộng còn nhiều
Mầu trăng vẫn thế, bóng chiều bâng khuâng .




Mưa biển Cần Giờ


Nắng đầu thu trải vàng trên rừng đước
Xanh nhấp nhô uốn lượn tới chân trời
Xanh mơn mởn xanh bạt ngàn sau trước
Xanh dịu dàng, xanh ngây ngất hồn tôi

Đường nâng lên, dằn đồi cây thấp xuống
Khiến độ cao cho ảo giác lưng trời
Ta lướt nhanh trên nền xanh cuồn cuộn
Tìm nơi trời biển gặp chơi vơi

Kìa! Từ đâu bỗng mây đen hiển hiện
Biển chập chờn rồi xẫm đậm mầu mưa
Mưa đuổi sóng đùa vui trên mặt biển
Sóng bạc đầu lấp lánh ánh ngây thơ.

Bẩy mươi tám năm, bao lần ta gặp biển
Chưa khi nào ta thấy biển trong mưa
Ta những tưởng nưa rơi buồn trên biển
Có hay đâu mưa biển đẹp không ngờ

Sóng bạc đầu như nụ cười của biển
Cứ ngời ngời lớp lớp dậy trong mưa
Cứ long lanh vỗ bờ tung cánh liệng
Cứ dạt dào muôn ngọn sóng đu đưa.

Mưa và sóng dỡn đùa vui mở hội
Biển bềnh bồng vẻ đạp tựa trong mơ
Ta sung sướng mong mưa đừng hết vội
Để được lâu say mưa biển Cần Giờ

Nắng lại tỏa mênh mông vàng trên biển
Nhớ chiều xuân nắng trải nhẹ cuối hồ !...
Cánh hải âu trắng trời xanh lấp lánh
Biển lại xanh, xanh mãi những vần thơ.









No comments:

Post a Comment