Về thăm quê Sadec
Ta sinh ra chẳng đợi thời
Một riêng vùng vẫy dưới
trời văn thơ
Quê hương đi biệt bao giờ
Ban bè cố quận thờ ơ nực
cười
Ta về đứng giữa vực đời
Tân qui Xóm Bún lỡ bồi
sông sâu
Những nhành hoa bụp cành
dâu
Những người con gái xưa
sao vắng người
Sóng dồn đứng lặng trông
trời
Nước mây trùng điệp một
hồi lại đi
Quê hương ai nhớ ta hề
Riêng ta từng nhớ trăm bề ngổn
ngang
Đêm khuya đuổi giấc mơ
tàn
Thời xuân nay bỗng mang
mang khôn cùng
Ta xin từ tạ bến sông
Thân già lầm lũi bước
trong bụi mờ
Người thương ta đó bây
giờ
Nhìn ta đâu biết ông già
là ai !!!
No comments:
Post a Comment