711-31-07-17-MON- BAO NVNBP - LONDON - MOON SUN BY NAMNHIEN BUS ACCIDENT
NGUOIVIETNAMBONPHUONG-WORLDTIANS
DAIVIETTHANDAO-VIETTIANS
31-07-17-MONDAY- THU HAI
09-07-DINH DAU – NGAY KY MUI
Cho tôi xin
Cho tôi xin giòng nước mắt em
Những lúc em âu sầu
Cho tôi xin hơi thở nồng của em
Những lúc em còn thơ ngập rộn rã
Cho tôi xin hơi thở em
Thơm mùi hoa cau hoa bưởi
Trên mái tóc mây cuộn vòng
Cho tôi xin ánh mắt em
Trên giòng thời gian lờ lững trôi xuôi
Cho tôi xin mái chèo thơ
Đưa em qua bờ bến mới
Cho anh xin giây phút tình cờ
Chợt thấy lòng em phản bội
Ôi giấc mộng vĩnh cửu đời người
Không còn xanh nhủ khu vườn dưới thế
Ôi bản tình ca và nụ hôn nồng
Không còn hớn hở
Sớm nay mở cửa cánh vườn hồng
Tiếng sơn ca kêu hót lượn vòng
Ôi quá đổi yêu thương cuộc đời trần thế
Anh quá đổi yêu em mặc tình dâu bể
Ôi buổi chiều đón ánh tà dương
Biết bao khổ đau tận thế
Cho tôi biết rằng anh chẳng còn em
Chẳng còn bàn tay thơ xinh xinh nho nhỏ
Với những móng tay đỏ nồng nàn
Đang gõ nhịp thời gian
Cho tôi xin mai sau cuộc tình sầu
Để biết rằng chẳng có nghĩa gì đâu
Tịch dương ca
Bước đi giữa bờ cát trắng
Bàn chân in vết bụi hồng
Cánh cò bay vào quên lãng
Giữa trời tinh tú mênh mông
Ta yêu đời em bé nhỏ
Ta thương ta quá lạnh lùng
Chợt trông đầy trời giông tố
Cúi đầu ngủ gục đêm đông
Bến nước trần gian trong vắt
Máu xương ai đã nhuộm hồng
Thuể sinh thời còn nhỏ dại
Tử hình lơ lửng trên không
Trở tay bàn tay gầy guộc
Một đời hư ảo mông mênh
Cánh buồm ariane lộng gió
Mê cung tiếng gọi hãi hùng
Ta đi tìm em biển Bắc
Ngờ đâu gió tạt về Nam
Đêm trầm thương đàn réo rắc
Giọt trời lộng gió mênh mang
Khúc tầm dương nào gặp gỡ
Bóng người ca sĩ năm xưa
Ta ôm tròn thân nhật nguyệt
Than ôi mộng đó tình cờ!
Nhạn bầy cơ hồ bay lạc
Tịch dương âm hưởng về đâu
Sóng bạc đầu thương thế kỷ
Cỏ cây lau sậy âu sầu
Ta nghe sóng cồn đông hải
Nghe lời than thở quanh quanh
Thôi em chớ ngồi than thở
Thôi ta chớ mãi lụy tình
Nụ cười em còn ẩn mãi
Chút lòng bận bịu nhân gian
Bước sâu vào lòng vực thẳm
Soi hoài vẻ đẹp dung nhan
Tóc em sợi buồn vạn cổ
Quấn ta siết chặt hồn đau
Mắt em một đời rạng rỡ
Cho ta vạn ý thơ sầu
Hoàng hôn trên bờ cát trắng
Bước còn mấy độ chiêm bao
Lời nào vang vang kim cổ
Lời nào để lại khổ đau
Tích dương hiểu trần lắm nỗi
Đắm chìm ta mãi sao em
Mai đây mịt mờ sương khói
Trăng sao soi rọi êm đềm
Mai đây lầm than bước mỏi
Mắt mờ không thấy lòng em
TTK
LUÂN VŨ KHÚC
Thơ : Sa Giang Trần Tuấn Kiệt
(thương nhớ Nghiêu Đề và Tú Kếu )
Thơ : Sa Giang Trần Tuấn Kiệt
(thương nhớ Nghiêu Đề và Tú Kếu )
Mười lăm năm rồi không hớp rượu
Gần tám mươi rồi vẫn cứ còn thơ
Thơ với rượu khi còn khi mất
Nhưng bạn bè xa khuất tuyệt mù luôn!
Ta cứ ngồi nhìn chim Hạc ăn sương
Gọi bọn trẻ kể chuyện thần tiên cười hô hố
Mười lăm năm rồi ngồi bên cửa sổ
Bà hàng xóm bảo rằng như kiếp tù chung thân
Gần tám mươi rồi vẫn cứ còn thơ
Thơ với rượu khi còn khi mất
Nhưng bạn bè xa khuất tuyệt mù luôn!
Ta cứ ngồi nhìn chim Hạc ăn sương
Gọi bọn trẻ kể chuyện thần tiên cười hô hố
Mười lăm năm rồi ngồi bên cửa sổ
Bà hàng xóm bảo rằng như kiếp tù chung thân
Mười lăm năm rồi chẫn có mỹ nhân
Ngồi một chỗ xoay vần thời vận nước
Ta đã thấy cuộc đổi thay như điên cuồng lịch sử
Ngày tháng qua quá khứ đã đầy tay
Ngồi một chỗ xoay vần thời vận nước
Ta đã thấy cuộc đổi thay như điên cuồng lịch sử
Ngày tháng qua quá khứ đã đầy tay
Cho ta một quẻ bói hôm nay
Những lằn vết thêm đầy trên da thịt
Mười lăm năm rồi bò in dấu vết
Như con rùa hồ gươm thành ông cụ ngàn năm
Con rùa kia đã chết hết thiêng
Giặc miền Bắc sắp hết thời rồi đấy
Những lằn vết thêm đầy trên da thịt
Mười lăm năm rồi bò in dấu vết
Như con rùa hồ gươm thành ông cụ ngàn năm
Con rùa kia đã chết hết thiêng
Giặc miền Bắc sắp hết thời rồi đấy
Ta ngửa bàn tay xem lằn ngang xẻ dọc
Mỗi cuộc tình là có một lằn riêng
Mười lăm năm ngọn bút thiêng liêng
Ta đã vẽ rất nhiều trang bi hận
Dù không uống rượu thơ vẫn tràn bất tận
Như giòng sông Hồng Hà hoặc Cửu Long giang
Mỗi đợt triều lên mỗi cảnh lầm than
Ta rất rõ dưới trời khuya lặng lẽ
Mỗi cuộc tình là có một lằn riêng
Mười lăm năm ngọn bút thiêng liêng
Ta đã vẽ rất nhiều trang bi hận
Dù không uống rượu thơ vẫn tràn bất tận
Như giòng sông Hồng Hà hoặc Cửu Long giang
Mỗi đợt triều lên mỗi cảnh lầm than
Ta rất rõ dưới trời khuya lặng lẽ
Mười lăm năm ngỡ lưu đày ở đó
Ta dỡ biết bao nếp gấp của thời gian
Quay trở lại với điên cuồng luân vũ
Quay trở lại với ngông cuồng lịch sử
Ta cả cười mà hát khúc bi ca
Giữa đất trời riêng chỉ có mình ta
Ta dỡ biết bao nếp gấp của thời gian
Quay trở lại với điên cuồng luân vũ
Quay trở lại với ngông cuồng lịch sử
Ta cả cười mà hát khúc bi ca
Giữa đất trời riêng chỉ có mình ta
Sa Giang Trần Tuấn Kiệt (Mar 29-2016)
NGHE LỜI HÁT ĐẶNG THẾ LUÂN
(bài người thương binh)
(bài này viết tặng Thái Dương)
Sa Giang Trần Tuấn Kiệt
Anh uống rượu bên giòng sông tủi nhục
Anh lặng thầm hát bài Quốc Ca xưa
Tôi vẫn thấy ngọn cờ tung trong gió
Như hận lòng người tráng sĩ bơ vơ
Con nước chảy từ nguồn trôi vĩnh viễn
Có quay về nguồn mạch ở đầu non
Chim vỗ cánh đại bàng muôn năm trước
Vẫn tung bay trên mỏm núi hao mòn
Tiếng cười lớn thuở nào trong buổi tiệc
Chí khí hùng anh vẫn thiết tha kia
Dù mùa thu lá vàng rơi tiễn biệt
Khách giang hồ vẫn nhớ bến sông xưa
Ngày đã xế một lần trên ghế đá
Bến Sài Gòn Duy Khánh mãi mê say
Rồi từ đó anh đi vào thế giới
Tôi nhớ hoài những giây phút chia tay
Bài thơ mới tuổi già như lá rụng
Cánh thư buồn gởi với gió heo mây
Dù sương tuyết có phai mờ thế sự
Tiếng trống đồng vẫn gióng trận tương lai
Bạn sẽ thấy bên bờ sông vô tận
Lũ rợ thù phút chốc chẳng còn ai
Ôi đẹp đẽ ôi kiêu hùng biết mấy
Ta vẫn còn ánh sáng của tương lai
Sa Giang Trần Tuấn Kiệt
Tết Bính Thân, Chúc Thái Phuc tràn đầy sức khỏe.!
Brooklyn Park, MN Thứ Năm Jan 21-2016
(bài người thương binh)
(bài này viết tặng Thái Dương)
Sa Giang Trần Tuấn Kiệt
Anh uống rượu bên giòng sông tủi nhục
Anh lặng thầm hát bài Quốc Ca xưa
Tôi vẫn thấy ngọn cờ tung trong gió
Như hận lòng người tráng sĩ bơ vơ
Con nước chảy từ nguồn trôi vĩnh viễn
Có quay về nguồn mạch ở đầu non
Chim vỗ cánh đại bàng muôn năm trước
Vẫn tung bay trên mỏm núi hao mòn
Tiếng cười lớn thuở nào trong buổi tiệc
Chí khí hùng anh vẫn thiết tha kia
Dù mùa thu lá vàng rơi tiễn biệt
Khách giang hồ vẫn nhớ bến sông xưa
Ngày đã xế một lần trên ghế đá
Bến Sài Gòn Duy Khánh mãi mê say
Rồi từ đó anh đi vào thế giới
Tôi nhớ hoài những giây phút chia tay
Bài thơ mới tuổi già như lá rụng
Cánh thư buồn gởi với gió heo mây
Dù sương tuyết có phai mờ thế sự
Tiếng trống đồng vẫn gióng trận tương lai
Bạn sẽ thấy bên bờ sông vô tận
Lũ rợ thù phút chốc chẳng còn ai
Ôi đẹp đẽ ôi kiêu hùng biết mấy
Ta vẫn còn ánh sáng của tương lai
Sa Giang Trần Tuấn Kiệt
Tết Bính Thân, Chúc Thái Phuc tràn đầy sức khỏe.!
Brooklyn Park, MN Thứ Năm Jan 21-2016
CHÙM THƠ TRẦN TUẤN KIỆT
SÁNG XANH
Vỗ cánh theo bình minh
Lời gửi cây bông vải trong vườn
Ngàn năm sau hỏi làn sóng nhỏ
Đừng xô lấp đại dương.
THOÁT
Sa mù giăng mái tóc
Gió hú dài thinh không
Tím vành môi người đẹp
Chỉ thấy bóng trăng hồng.
HÁT CHO TƯƠNG LAI
Ngồi bên giòng sông đó
Trong cơn mưa đầu mùa
Bình rượu vừa hâm nóng
Nghe vẳng tiếng người xưa!
ĐỪNG QUÊN
Em đừng quên những cánh đồng
Đừng quên gốc rạ chiều đông sương mù
Đừng quên vai áo mùa thu
Còng lưng gánh lúa phiêu du tháng ngày
Đừng quên mưa gió buổi mai
Con thuyền sóng vỗ bên trời tăm tăm.
Đừng quên nước chảy có nguồn
Con sông có khúc mối buồn có duyên
Em đừng quên nụ cười hiền
Trăm năm là mấy ưu phiền lửa binh?
Đừng quên trời rộng phiêu linh
Chút hồn thơđã quen mình nhỏ nhoi
Em đừng quên nhé em ơi
Tấu lên khúc hát bên đồi véo von
Giấc mơ đôi mắt hoe tròn
Nụ hôn đầu nhớ hoàng hôn lửa tàn
Em đừng quên nhé, Việt Nam
Lời ta đã nhắn qua ngàn bến xanh.
SÁNG XANH
Vỗ cánh theo bình minh
Lời gửi cây bông vải trong vườn
Ngàn năm sau hỏi làn sóng nhỏ
Đừng xô lấp đại dương.
THOÁT
Sa mù giăng mái tóc
Gió hú dài thinh không
Tím vành môi người đẹp
Chỉ thấy bóng trăng hồng.
HÁT CHO TƯƠNG LAI
Ngồi bên giòng sông đó
Trong cơn mưa đầu mùa
Bình rượu vừa hâm nóng
Nghe vẳng tiếng người xưa!
ĐỪNG QUÊN
Em đừng quên những cánh đồng
Đừng quên gốc rạ chiều đông sương mù
Đừng quên vai áo mùa thu
Còng lưng gánh lúa phiêu du tháng ngày
Đừng quên mưa gió buổi mai
Con thuyền sóng vỗ bên trời tăm tăm.
Đừng quên nước chảy có nguồn
Con sông có khúc mối buồn có duyên
Em đừng quên nụ cười hiền
Trăm năm là mấy ưu phiền lửa binh?
Đừng quên trời rộng phiêu linh
Chút hồn thơđã quen mình nhỏ nhoi
Em đừng quên nhé em ơi
Tấu lên khúc hát bên đồi véo von
Giấc mơ đôi mắt hoe tròn
Nụ hôn đầu nhớ hoàng hôn lửa tàn
Em đừng quên nhé, Việt Nam
Lời ta đã nhắn qua ngàn bến xanh.
TRẦN TUẤN KIỆT
663- 23-06-17- FRI- XUAN THU DOI NGUOI - TRAN TUAN KIET - LICH SU VN - VAN NGHE SY -AM NHAC - BAO NVNBP - LONDON BY NAMNHIEN
662-23-06-17-FRI- BAO NVNBP - LONDON - MOON SUN BY NAMNHIEN
NGUOIVIETNAMBONPHUONG-WORLDTIANS
DAIVIETTHAN DAO-VIETTIANS
23-06-17- FRIDAY – THU SAU
Xuân thu trong đời người – TRAN TUAN KIET
Bỗng dưng tôi nhớ đến Nghiên Đề, đến Mặc Tửong những người bạn đã khuất trong thời đại tạm gọi là Xuân Thu của đất nước ta
Tôi nhớ tới bài thơ “ Buồn Vọng Trăng xuyên qua ngôi đền cổ “ mà nguyễn Nghiệp Nhượng và Đào Trừng Phúc rất ca ngợi
Chúng tôi khởi nghiệp từ tuần báo Ngàn Khơi của vợ chồng Nguyễn Hữu Đông và vợ chồng Trần Dạ Từ , Nhã Ca , thuở ấy tôi vô cùng nghèo khó đến nổi Bùi Giáng ôm một đống sách tư tưởng hiện đại xuống khu Mã Lạng Nguyễn Cư Trinh bảo cho bà Hương là vợ tôi đem bán lấy tiền mua gạo , thế mà tâm hồn chúng tôi lúc nào cũng bay bổng đến chín tầng mây. Thời đó Nguyễn Vỹ còn làm báo Phổ Thông , Lê Văn Trương còn lậm cậm ôm bàn đèn đến căn nhà lá ọp ẹp để hút á phiện trắng , Nguyễn Thụy Long cũng hay đến ru dùm thằng con tôi là Trần Triều Miên nằm ngủ trên chiếc võng nhỏ , và sau này nó đã đi vào thiên thu bất tận . Thế rồi Nguyễn Vỹ ch ba ngàn để in Thơ Trần Tuấn Kiệt , nhờ có Nhã a bán được 100 quyển cũng có được ít tiền mua gạo muối
Tôi và Bùi Ngọc Tuấn thường uống café ở trường Đại Học Văn Khoa với Phạm Quốc Bảo và Hồ Đắc Tâm cùng nhau đánh xì phé ở sau sân trường và đánh bóng chuyền suốt những chiều rất trẻ trung và vui thích biết bao
Thế rồi Cộng Sản đánh úp Tết Mậu Thân và người lính chiến VN Cộng Hòa phải chiến đấu để lấy lại từng tất đất
SG máu lửa , Chu Tử làm báo chỉ có một mình tôi chạy ra đường săn bài. Chu Tử lo dàn máy in tờ báo Sống
Còn tất cả đều về quê ăn Tết Mậu Thân , khói lửa ngất trời Bùi Giáng vẫn xuống nhà rủ tôi đi ăn tiết canh ở ngã bảy
Cũng tại ngã bảy có đoàn văn nghệ của đại úy Tô Công Biên là đoàn văn nghệ địa phương quân nổi tiếng nhất với những anh hề Thanh iệt , Phi Thoàn , những thạc sỹ Lam Phương hằng ngày tôi viết sopo cho ca sĩ lên đài hát, Du Tử Lê lúc đó làm thiếu úy và Ngô Xuân Hậu là hai người bạn thơ cùng tôi café cà pháo hằng ngày
Nghiên Đề về Quản Ngải nơi đó còn có Trần Thanh Ngọc và Phạm Tường đến nay đã sang Mỹ
Tôi nhớ Nghiên Đề viết bài thơ
Chiều trong về phương Bắc
Mây trắng nổi bầng bầng
Binh pháp xưa đã dạy
Là nơi giặc đồn quân
Ta chợt nhớ đến ngươi
Nổi trôi về phương ấy
Chiều xuống rồi bạn ôi
Nhìn theo ta chẳng thấy
Ngựa nào trắng như tuyết
Vừa sài qua trời Tây
Thôi tối rồi đi ngủ
Trong mơ ước gặp mầy
Ngủ xong rồi vui chơi
Lòng có sâu tợ biển
Chỉ đứng lặng trông trời
Tết Mậu Thân đã qua , với mấy giòng thơ của tôi trong lời gởi cây bông vải
Giặc Bắc rút khỏi thành
Để lại nhiều xác thối
Uống café ở trước cửa tòa soạn Phổ Thông có tôi và Nguyên Vũ tác giả Vòng Tay lửa bán chạy nhất , Nguyên Vũ kêu lên
-Sao mầy gọi chúng là giặc Bắc
Tôi chưa kịp nói thì Trần Lam Giang đã hét lên
-Chúng nó là giặc chớ là gì?
Nguyễn Vỹ trên xe hơi mới mua đi vào tướng lùn và nghiêm nghị , ông cất tốt lúc phổ thông bán chạy nhất in 25 ngàn số ở nhà in Thư Lâm Ấn Quán , người thợ cả là Nguyễn Vương tức Năm Ô là người thợ trình bày báo đẹp nhất thời đó . Anh có làm thơ dân Sa Đéc sau này anh trình bày tở báo Nghệ Thuật của nhà ăn Mai Thảo , lúc này ca sĩ nổi tiếng là Anh Ngọc làm quản lý chi thu tiền bạc
Khi tôi nhớ bạn thì tôi vào chơi với H.Đ.Tâm và Bùi Ngọc Tuấn ở văn khoa có lúc nào đó một buổi sáng tôi khoác vai Bùi Ngọc Tuấn và chỉ đám mây trắng vừa bay qua trời đọc 2 câu thơ
Tóc bay khuất dãy ngân hà
Tuyệt với thấm mộng đêm là đêm xưa
Sau này 2 câu thơ đó in trong tập Nai và tặng cho cô Mỹ Linh là một phụ nữ đẹp tóc như suối huyền , là con nhà văn Thanh Tịnh , chúng tôi thường làm trong tòa báo nhật báo của Nguyễn Vỹ có cả bà Ái Lan nữ sỹ và ông Triệu Công Minh làm tổng thơ ký , báo được một thời gian rồi cũng tàn như Tết Mậu Thân
Đất nước sáng sủa trong thời đại Xuân Thu đầy loạn lạc , Bùi giáng một ngày nào đó đem vài bài thơ của Tuyết Linh đọc cho tôi nghe , có những câu
Chậm chậm chiều ơi về chi vội vã
Ta cô đơn chiều ghé xuống đây chơi
Lời gió dịu e làm ta sa ngã
Chiều ơi chiều chậm chậm chiều ơi!
Một nữ sinh xinh đẹp mà làm thơ thật trữ tình và tuyệt với. Từ đó tôi thường tìm báo nào có thơ Tuyết Linh để mà sưu tầm viết vào quyển thi ca VN hiện đại cùng một số tác giả tài danh khác như Nhã Ca , Tuệ Mai , …
Rất nhiều người đọc thơ Tuyết Linh lúc đó và rất yêu chuộng
Bùi Giáng đi dạy học ở trường Tân Thanh , có một giai thoại ông dạy văn chương nhưng không theo chương trình , ông chỉ dạy theo ý ông nhất là dạy luôn truyện Kiều
Đang lúc dạy ông bảo học sinh đứng cả dạy chào cờ , rồi ông lại bảo tất cả trai gái trong lớp đem dầy dép lên để cả trên bàn học và bàn giáo sử của ông
Ai cũng bảo Bùi Giáng khùng , đang học lại cho học sinh ra ngoài chơi cả. Kỹ sư Phan Út là giám đốc nổi giận nên không trả tiền
Bùi Giáng xuống nhà Phan Út đi thẳng vào bếp đập bể hết nổi niêu xoong chảo của Phan Út rồi bỏ ra về
Lúc đó ông có viết những câu thơ tiên tri về chiến tranh VN như sau
Những đứa em ngày mai chết hết
Khi tôi ra đời ngó xung quanh!
Quả nhiên một thời gian sau đó chiến tranh càng khốc liệt , cả hai miền giao tranh con số thương vong cho cuộc chiến đồi tranh đó có đến 15 triệu người . Đó là tội ác! Mà Bùi Giáng đã linh cảm được cho những người con đất Việt và ta tạm gọi là nội chiến !
Nhưng dân tộc chết điên đảo mà cảnh vật vẫn trường tồn
Hằng trăm năm gian khổ
Ngọn dừa lá vẫn xanh
Sao cày đêm vẫn tỏ
Biển vẩn vơ nhạc tình
Nhớ em buồn lắm đó
Đó là mấy câu thơ trên đường Kiên Giang Rạch Giá trở về SG thuở ấy
Tôi nhớ Tú Kếu Trần Đức Uyển nó hết lòng lo cho tôi từ lúc còn năm trong quân lao Gò Vấp cho đến lúc ra tòa án mặt trận
Tôi không ngờ một nhà thơ trào phúng vào bật nhất VN nó lại mất sau chỉ sau năm 1975 một thời gian
Đào Trường Phúc giờ ở Mỹ , nó viết truyện ngắn thật hay mà Trần Thanh Ngọc vẫn nhắc tới luôn với tôi . Tôi gặp Nguyễn Nghiệp Nhượng ở Pleiku trong lúc đi với Nguyễn Vạn Hồng , Tống Minh Phụng , Hồ Đắc Tâm và Phạm Quốc Bảo . Nhớ đến Hồ Đắc Tâm bạn thân với cả Trần Lam Giang bây giờ nó đã lãng tai , chống gậy đến nhà thăm tôi và khóc nức nở mặc dầu còn ở VN mà cả chục năm chúng tôi không hề gặp nhau
Chỉ có một lần trên xe về Sa Đéc đi thăm coi cầu Bắc Mỹ Thận có cả anh Văn Quang nhà thơ nữ lừng danh là Ý Nhi cùng xuống thăm Hồ Đắc Tâm lần đó mà thôi
Cuộc đời của những kẻ ở lại như các anh chàng thứ dân bèo bọt trôi nổi khắp nơi
Tôi gặp chị Hồ Điệp một lần chị bảo tôi
-Thèm ngâm thơ quá anh Kiệt ơi!
Thế rồi vài năm sau nghe nói chị vượt biên và đã chết đâu đó ở rừng rậm
Hề Khả Nặng gặp tôi kỳ đi cải tạo về tỏ vẻ hài lòng lắm . Còn Duyên Anh nghe nói cải tạo ở chung với Nguyễn Mạnh Côn
Cái chết đói khát của Nguyễn Mạnh Côn trong tù dường như có sự nhúng tay vào của hắn thật không ngờ!
Thời đại Xuân Thu mà! Ngày nào gặp Hồ Hữu Tường về từ Côn Đảo lúc này ông bận viết thuốc Trường Sinh đã được xuất bản một thế kỷ lầm than và loạn lạc lao tù đã chiếm hơn phân nửa đời người . Không ngờ răng cỏ rụng hết rồi không còn ngâm thơ thổi sáo gì được nữa
Thôi thì cứ làm thơ cho những nàng thơ là sự sống của đời mình , nên tôi viết
Mai ta về sao núi
Mà cất am tỵ trần
Vẽ hình nàng lên gối
Ngồi ngắm suốt mùa xuân
Mà than ôi! Xuân đã tới rồi , có về sau núi cất am được nữa đâu! Tôi ngồi nhớ đến cụ Lê Thương nhớ đến bài trường ca số 1 VN bản Hòn Vọng Phu và mng có ngày những đứa con từ xa xăm trở về đòi lại quê hương của chúng ta
Cũng có một vài người về ghé thăm như Thái Dương thuở nào còn trẻ h5oc hành với nhau, lúc về thăm mình nhìn mãi không ra , Xuân Thu cũng làm thay hình đỏi dạng bao người , Trầm Tử Thiêng ngày ấy chùng con cháu nhà ăn Lê Văn Thương chơi thân với Mặc Tưởng thì đã mất
Thùy Dương Tử hết những vần thơ ,
Lang thang hết tối rồi chiều
Nằm nghe năm tháng đìu hiu dưới trời
Không biết ở bên trời Âu Mỹ bạn bè còn lại và thương nhớ nhau được mấy người , có lẽ có một người đơn thương độc mã là Viên Linh liệu còn đủ sức để gánh vác bao nhiêu khổ lụy vì những trang báo Khởi Hành đến nay
Những câu chuyện và cảnh đời gây cấn nhất xảy ra trong thời đại này mà cụ Hồ Hữu Tường đã gọi là Tân Xuân Thu . Thế giới còn đắm chìm trong khói lửa mịt mùng càng ngày càng khóc liệt khiến những cuộc di cư càng ồ ạt náo loạn và thảm khốc hơn bao giờ , viết đến đây chợt nhớ đến Nguyễn Đức Sơn ở trên rừng như một nhà đại ẩn cũng bình an và kỳ thú biết bao
Xuân Thu trong đời người đã gần trọn cuộc , bao nhiêu vần thơ bao nhiêu người bạn kẻ mất người còn đến còn lại chỉ trên đầu ngón tay . Chiến tranh tàn khốc đãqua cuộc sum hợp tan dần như tiệc rượu tàn canh
Tuy nhiên hoa Hướng Dương vẫn nở , ánh mặt trời vẫn rọi vào cõi u ám nhất
Càng ngày càng sáng dần ra ta moong cho một thế giới hòa bình và sự bình an cho mọi người để cùng hưởng trọng cái Xuân còn lại cho đầy đủ nguồn Vui Sống như ngày nào nhà văn Bình Nguyên Lộc đã viết vậy
Tân Xuân Thu một thời để quên và một thời để nhớ chỉ còn lại thằng bạn văn chí thân là Đặng Phi Bằng xuất hiện cùng tôi từ hồi Văn Hóa Ngày Nay của cụ nhất linh vẫn là sống với nghề văn và dịch tác phẩn để bán cho nhà xuất bản . Hai thằng còn lại ngồi nhắc chuyện cũ từ 1975 Đặng Phi Bằng chạy kiếm cơm với nghề bán thuốc Tây còn tôi sau đó viết sách dạy võ để sống
Chúng tôi thường nhắc tới Kim Anh con gái Nguyễn Thị Vinh, thuở ấy cùng đi bán sách ở gần rạp Rex với tôi . Nói tới rạp Rex lại nhớ tới cô Hồng vợ Tạ Ký nhà thơ đã mất từ thuở ấy trong việc mưu tìm con đường vượt biển ở miền Tây
Xuân Thu một thời để nhớ để yêu thương bây giờ không còn nữa , cả đến thương xá Tax rồi đến chợ cũ cũng sắp được đổi thay thật là thảm họa trùng trùng để thành tựu cho chúng tôi những tác phẩm của thời đại mình và sống với nó cho đến trọn đời
Ở cuối bài này tôi muốn nhắc tới Phan Bá Thụy Dương , Phan Nhật Nam , hai người bạn đồng hành với tôi còn ở rất xa xăm mà lâu tôi không có tin tức. Nhất là Mai Vi Phúc nó bệnh đã nhiều lần nào về VN cũng ghé tôi và mang đi bài viết hằng ngàn trang trong tù của tôi nói đem qua Tây Đức để in ấn gì đó
Nói đến trong tù tôi nhớ tới Trần Dạ Từ đã có gắng im lặng để giúp đỡ tôi trong lúc tôi đã kiệt sức khi làm ở đội làm ruộng trên núi ở trại gia trung
Tôi kết thức bằng cái tình bằng hữu thương nhau vô bờ bến đến họ , nào là Thái Dương , Tuyết Linh , Bùi Ngọc Tuấn, Ngô Xuân Hậu, vợ chồng họa sĩ Bé Ký , Nhã Ca , Minh Đức , Hoài Trinh ở Âu Mỹ và những người nổi tiếng đã mất ở VN như Anh Việt ,Thu Dương , Nghiểm Mậu , nhất là Lê Văn Trương và ông Nguyễn Vỹ , cụ Hồ Hữu Tường và Nhất Linh
Đây là bài thơ mới nhất của Tuyết Linh
Bao năm vẫn tự ru mình
Với thơ hoa mỹ với tình tự hoa.
Cõi người mưa nắng phôi pha
Cõi tôi bến vắng, thuyền xa mịt mùng.
Tôi đi những bước vô cùng
Về xem trời cũ chập chùng sương vây.
Nụ cười, thôi, gửi ngàn mây
Tôi thu tôi lại giữa ngày biệt tăm.
Thế là một cõi xa xăm
Thế là một cõi trăm năm đi về !
Với thơ hoa mỹ với tình tự hoa.
Cõi người mưa nắng phôi pha
Cõi tôi bến vắng, thuyền xa mịt mùng.
Tôi đi những bước vô cùng
Về xem trời cũ chập chùng sương vây.
Nụ cười, thôi, gửi ngàn mây
Tôi thu tôi lại giữa ngày biệt tăm.
Thế là một cõi xa xăm
Thế là một cõi trăm năm đi về !
TL 28/5/17
Thơ TTK
Mai ta về sau núi
Mà cất am tỵ trần
Vẽ hình nàng lên gối
Ngồi ngắm suốt mùa Xuân
TTK
662-23-06-17-FRI- BAO NVNBP - LONDON - MOON SUN BY NAMNHIEN
NGUOIVIETNAMBONPHUONG-WORLDTIANS
DAIVIETTHAN DAO-VIETTIANS
23-06-17- FRIDAY – THU SAU
NANG MOT NGAY
GIO LAY LAY
CHIM TROI BAY
TUNG CANH MONG
NGUOI XA TRONG
CHO VOI VOI
SUN ALL DAY
WIND THROUGH LIGHT
WILD BIRD FLIGHT
YOU FAR WAIT
FOR LONG TIME
Ngày tặng quà có nguồn gốc từ Vương quốc Anh và được công nhận ở Úc, Canada, New Zealand, và Ireland. Tại Ireland, và ở Vương quốc Anh nó được công nhận là Ngày thánh Stephen hoặc ngày của Wren (tiếng Ireland: Lá an Dreoilín). Thánh Stephen là vị thánh hộ mạng cho các con ngựa, cho nên ngày này còn được liên kết với việc đua ngựa và săn chồn.[1]
Ở Nam Phi, ngày tặng quà được đổi tên thành Ngày của thiện chí trong năm 1994. Trong lịch sử, nó được tổ chức vào Ngày thứ hai của Giáng sinh (2 Weihnachtsfeiertag.) tại Đông Đức cũ. Mặc dù một đạo luật tương tự - Đạo luật về ngày nghỉ lễ ngân hàng 1871 - ban đầu thiết lập ngày nghỉ ngân hàng trên khắp Vương quốc Anh, một ngày sau khi Giáng sinh đã được định nghĩa là tặng quà ở Anh, Scotland và xứ Wales, và ngày lễ của Thánh Stephen Ireland Một kỳ nghỉ ngân hàng thay thế cho ngày 26 tháng 12 chỉ có thể ở Bắc Ireland, phản ánh sự khác biệt pháp lý trong ngày đó của Thánh Stephen không tự động chuyển sang ngày thứ hai trong cùng một cách như Boxing Day.
Tại Canada, ngày tặng quà được đưa vào Bộ luật lao động Canada là một ngày tùy chọn. Chỉ có tỉnh Ontario quy định đây là một ngày nghỉ bắt buộc theo quy định và người lao động được nghỉ có lương.[2]
Boxing Day is a holiday celebrated the day after Christmas Day. It originated in the United Kingdom, and is celebrated in a number of countries that previously formed part of the British Empire. Boxing Day is on 26 December, although the attached bank holiday or public holiday may take place either on that day or two days later.
In the liturgical calendar of Western Christianity, Boxing Day is the second day of Christmastide,[1] and also St. Stephen's Day.[2] In some European countries, notably Germany, Poland, Belgium, the Netherlands and the Nordic countries, 26 December is celebrated as a Second Christmas Day
There are competing theories for the origins of the term, none of which is definitive.[4] The Oxford English Dictionarygives the earliest attestations from Britain in the 1830s, defining it as "the first week-day after Christmas-day, observed as a holiday on which post-men, errand-boys, and servants of various kinds expect to receive a Christmas-box".[5] This is mentioned in Samuel Pepys' diary entry for 19 December 1663In South Africa (a former British colony) as recently as the 1980s, milkmen and garbage collectorsChristmas.
The European tradition, which has long included giving money and other gifts to those who were needy and in service positions, has been dated to the Middle Ages,
to the Feast of Saint Stephen St. Stephen's Day, or the Feast of Saint Stephen, is a Christian saint's day to commemorate Saint Stephen, the first Christian martyr or protomartyr, celebrated on 26 December in the Latin Churchand 27 December in Eastern Christianity. The Eastern Orthodox Church adheres to the Julian calendar and mark St. Stephen's Day on 27 December according to that calendar, which places it on 9 January of the Gregorian calendar used in secular contexts. In Latin Christian denominations, Saint Stephen's Day marks the second day of Christmastide.[1][2]
No comments:
Post a Comment