Cuộc đời dâu bể
Một mảnh hồn
trăng trên hải đảo
Tâm tình thiên
cổ ngự trên cao
Lòng quê man mác
sầu thiên địa
Mây xám bay về
cuộc bể dâu
Từ độ em về
sông núi xưa
Nhan sắc trời
băng giá cợt đùa
Đã biết bao lần
em ngóng đợi
Cuộc tình tan
vỡ hận thiên thu
Thời gian ngưng
tụ ở môi em
Xanh thẳm nguồn
ân bể ái buồn
Cánh tay kiều
mỵ lòng vương giả
Âm thầm gác
mộng biết bao đêm
Ta thao thức với
sầu vạn cổ
Ta nằm chơi
nguyệt giữa thiên thu
Có trăng tuyết
bạch từ nơi lạ
Gọi hồn băng
giá dưới trời sâu
Em về nguyệt
lạnh chân trời tím
Từng bước son
lên quá nhiệm mầu
Hoàng hôn hé mở
lòng thiên địa
Yêu kiều diễm
lệ suốt thiên thâu
Duyên phận người
Ta quên từ thuở
hồng hoang
Rằng xưa vẫn có
hoa vàng liễu xanh
Biển khuya gió
thổi mặt ghềnh
Hoa dung em đến
từ miền sơ khai
Tó buông nhói
tỏa đồi mây
Mênh mang thi tứ
ngấ ngây diễm huyền
Từ ngày em bỏ
đào nguyên
Trần gian hội
ngộ nên duyên phận người
Hoa dung mấy độ
làm người
Bướ chân kỳ
mộng biển đời nét thơ
Ta quên từ thuở
đợi chờ
Bên bờ liễu xõa
tóc tơ nghiêng chiều
Từ ngày đáy
mắt đăm chiêu
Mơ hồ như đã
tình xiêu nồng nàn
Trăng hoàng hôn
đến hôn hoàng
Trăng trên nửa
mảnh hồng hoang trùng trùng
Yêu kiều để lộ
chân dung
Cõi lòng dâu
biển muôn vàng nét thơ
Đóa hoa hồng trắng
Em đến tôi như
đóa hoa hồng trắng
Một tâm hồn
trinh trắng đến thiên thu
Em đến tôi đem
nụ cười xuân sắc
Đẹp mê hồn lay
động cả trời sâu!
Anh chấp tay van
lạy từ thiên cổ
Những linh hồn
trinh trắng đã nghìn thu
Hãy chứng giám
mối ân tình muôn thuở
Lay động tim người
trần lụy từ lâu
Em đến tôi như
đóa hoa hồng trắng
Như từ cõi nào
từ thuở hồng hoang
Cây cỏ động
hương chiều em có biết
Tôi nhìn em ngây
ngất mộng thiên đường
Một áng mây
vàng từ đâu chợt đến
Một tình yêu
àng tươi đẹp ngàn thâu
Ta cám ơn em đóa
hoa hồng trắng
Nụ ười tươi hơn
Tây Tự ngàn xưa
Sao em cứ ngại
ngùng e ấp mãi
Những gì yêu
thương ngày tháng mong cầu
Những ước
nguyện làm anh chàng nghệ sĩ
Ca tụng hoài
nhan sắc đẹp nhan sắc nhiệm mầu
Rồi cát bụi
ũng ngân vàng dưới gót
Khúc nhạc hồng
hoang trong giấc ngủ chiêm bao