Thursday, 6 February 2014

XIN CHAO MUA DONG - TRAN TUAN KIET !!!






































Tính thể ca

Già đời làm thơ trẻ dại
Quê nhà hương lửa đêm tăm
Lửa nung đỏ nhành hoa bụp
Môi em mộng ảo khôn cùng
Khúc hát ly kiều thuở nọ
Chim rừng chớp cánh bay mau
Nợ tình trùng trùng duyên khởi
Sóng dồi nghiệp chướng lao xao
Hỏi áng mây sầu vạn cổ
Dục tình có phải chiêm bao

Thăng Long thành hoài cổ

Trăng khuya gió lộng đầu cành
Biển khuya gió lộng tâm tình trong tôi
Lang thang phố chợ nửa đời
Về đây còn bóng gương soi mặt hồ
Bao lần động đáy hư vô
Còn thân đứng dậy giữa mồ Trang Châu
Hồn nhiên giăng mắc sa mù
Giang tay gọi bạn nghênh tù rét băng
Trăng khuya gió dập lũy thành
Đời hoang phế tựa cung đình Thăng Long
Mây còn vẽ nắng chiều tan
Quốc kêu cú chạy trên tàng điệp xưa

Lạc dấu trời sương

Quên năm tháng lựu ngày dài
Chợ khuya hiu hắt đèn chài Tân Hưng
Bến đò ngược bến đò ngang
Trời như xuống thấp mây ngang đỉnh đầu
Mênh mang con sóng bạc đầu
Nhớ người muôn thuở qua cầu cái sơn
Cung đàn tiếng nhạc nĩ non
Nửa đêm giọng hát hãy còn lững lơ
Mái chèo khua nhịp vần thơ
Dừng chân quán nước nằm mơ cội bàng

Vô cùng

Tìm người lạ dấu trong sương
Tìm em lớp cát bụi đường phôi pha
Tôi đi không cửa không nhà
Thiên thu trường mộng biết là về đâu
Bến khuya Sa Đéc bạc đầu
Nhớ về ông lão giăng câu thuở nào
Sóng cồn xóa sạch biển dâu
Thời gian gió thổi mây sầu bay qua

Ngày về bến SaGiang

Sương bóng thời gian đọng mắt sầu
Đêm trường đi mãi biết về đâu
Trăng còn thanh sử chưa vàng võ
Ánh vẫn còn soi rõ địa cầu
Lướt thướt sông dài sao lộng bóng
Canh tàn nghe tiếng quạ kêu sương
Ngày mai xuân đến muôn hoa nở
Viết bảng ca hùng gởi bốn phương
Đèn đã mờ phai màu mắt trắng
Mây nước trôi về ta đứng trông
Bên cầu cá đớp mây hờn dỗi
Nước vẫn còn đau có hận lòng
Sương nửa đời rồi trên mái tóc
Tình già ý trẻ mộng đôi nơi
Phố xưa Nam Việt chân trời cũ
Ta lại về coi sự đổi dời
Thuở trước ta đi thời thiếu niên
Qua cơn binh lửa dậy triền miên
Nay về em đứng bồng con nhỏ
Nào biết người xưa trở lại tìm
Mây trời còn đó người xưa mất
Bằng hữu xa rồi chẳng một ai
Nghe câu hoài cổ xuân vừa đến
Chỉ nặng trong tâm mối cảm hoài

Trần Tuấn Kiệt